Con người ai sinh ra đều có số mệnh và không thể thoát nổi luân hồi chuyển kiếp, tùy theo đức nghiệp để hưởng phúc hay mạt vận, nhưng dù hưởng gì thì trăm năm qua đi cũng chỉ tựa như mây khói, vinh hoa phú quý bao nhiêu cũng mất. Duy chỉ có tu luyện Chính Pháp là có thể thoát kiếp luân hồi, sống ung dung, tự tại.
Có hai người bạn chí cốt chơi với nhau từ bé và ở gần nhà. Lớn lên cha mẹ gửi đi học trường tốt để quyết chí dùi mài kinh sử sau đỗ đạt thành danh và đem vinh hoa phú quý về cho bản thân và gia tộc.
Một ngày nọ được nghỉ học, hai người bạn một họ Lý, một họ Trịnh cùng nhóm bạn rủ nhau ra suối bắt cá. Trên đường đi bỗng có một người bị cảm rồi lăn ra không thở. Cả nhóm hốt hoảng vội xúm vào hô hấp tìm cách cứu người nhưng chẳng ăn thua. Đang bối rối không biết làm sao họ gặp một vị cao tăng thần thái khác người từ phía núi đi tới. Nhóm học trò vội nhờ cậy cao tăng giúp đỡ. Vị cao tăng xem qua lắc đầu nói rằng: “Con người ai cũng có số mệnh, chư vị đây đã tới lúc phải rời thế gian để luân hồi có làm gì cũng chẳng nổi. Muốn thoát số kiếp chỉ còn cách tu Chính Pháp mà thôi”.
Nói rồi cao tăng bình thản lên đường đi tiếp. Họ Lý thấy cao tăng nói vậy chợt như bừng tỉnh, bảo họ Trịnh hãy từ bỏ thi cử học hành, theo cao tăng để hỏi cách thoát số kiếp con người. Tuy nhiên họ Trịnh từ chối, nói rằng tu hành đâu dễ, chưa nói đã là người cứ phải phấn đấu và thành đạt mới rạng danh tổ tông.
Buồn bã họ Lý đành từ biệt các bạn và lên đường đi theo học hỏi cao tăng kia.
Lại nói họ Trịnh nhờ thông minh hơn người và quyết tâm dùi mài kinh sử nên đã đỗ đầu bảng và được làm quan. Dần dần nhờ tài trí và sự khéo léo, họ Trịnh đã được thăng hàm quan nhất phẩm, của cải danh vọng vạn người mơ, lấy được vợ đẹp, thê thiếp đầy nhà, con cái cũng rất nhiều.
Thời gian dần qua họ Trịnh vẫn sống trong danh vọng và giàu sang, thỉnh thoảng có nhớ về người bạn thuở thiếu thời mà không hiểu hiện đang phiêu bạt phương nào học đạo.
Họ Trịnh đến cái tuổi ốm đâu, uống bao thuốc bổ, dùng rất nhiều sản vật quý hiếm để nâng cao thể lực mà vẫn không có tác dụng, cảm thấy phiền muộn trong lòng. Hôm ấy sai gia nhân cáng ra ngoài ngắm cảnh thiên nhiên cho tinh thần thư thái sau chuỗi ngày dài cáo ốm nằm nhà dưỡng bệnh.
Họ Trịnh đang vãn cảnh núi non sông suối trong tâm trạng chẳng thấy khá hơn thì bỗng dưng nhìn thấy một vị cao tăng trẻ cốt cách phi thường đang tiến về phía mình. Nhìn kỹ thấy cao tăng rất quen nhưng không đoán là ai. Cao tăng tới gần họ Trịnh gật đầu chào. Họ Trịnh thấy vậy hỏi cao tăng: “Xin hỏi các hạ là ai sao tôi thấy vừa quen vừa lạ?”. Cao tăng từ bi đáp rằng: “Ta là bằng hữu xưa của quan, ngài không nhận ra ta sao?”. Quan họ Trịnh vẫn chưa thể nhận ra đó là ai, cao tăng đáp: “Ta họ Lý, mấy chục năm qua không gặp rồi…”.
Quan sững người như không thể tin nổi mắt mình: “Không nhẽ, huynh không hề già đi, vì sao vậy?”.
Cao tăng từ bi đáp rằng: “Ta từ đó tới giờ tu luyện, gạt bỏ mọi phiền lụy tham vọng thế gian, còn người chìm đắm trong thứ đó và sắp phải từ giã cõi đời này rồi. Thật tiếc thay”.
Quan Trịnh nghe vậy cảm thấy hụt hẫng và buồn phiền da diết, định cất tiếng hỏi tiếp cao tăng thì nghe nói rằng, “khi nào người được hưởng lộc vua ban là lúc định mệnh, mong kiếp sau đắc thân người và đừng phí hoài cơ hội quý báu này”.
Nói rồi cao tăng nhẹ bước đi tiếp, quan Trịnh ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy gì.
Mấy hôm sau quan Trịnh thấy sức khỏe khá lên, phấn chấn trong người nên vào chầu. Vào tới nơi được vua lệnh ban thưởng hậu hĩnh vì lập công lớn chưa được luận. Quan vui sướng mở tiệc ăn mừng mời rất nhiều các quan khác trong triều tới dự. Vợ con, cháu chắt, thê thiếp ai nấy ăn mặc đẹp đẽ, xiêm y là lượt nghe chừng vui sướng lắm.
Nhưng sáng hôm sau phu nhân tỉnh dậy đã thấy quan lìa đời từ lúc nào.
Vinh hoa phú quý quan Trịnh đã hưởng và còn nhiều gia sản để lại, nhưng không thể mang đi được xuống Cửu Tuyền để đầu thai. Làm người không dễ vì luân hồi chuyển kiếp biết đâu mà lần, hãy cố gắng tận dụng kiếp người để tu thoát khổ trần gian. Giàu sang vinh hoa đến mấy nhưng rồi cũng đều có kết cục như ai.
Biên dịch từ Epoch Times tiếng Trung